About me - CiCi
DŨNG CẢM TỪ BỎ NHỮNG THỨ KHIẾN BẢN THÂN NGÀY MỘT TRÌ TRỆ
Một sáng tỉnh dậy, thấy lòng buồn tênh. Mọi việc đang diễn ra như cái cách trước giờ vẫn vậy nhưng sao bản thân thấy uể oải, trống rỗng và mất phương hướng quá. Chợt nhớ ra một câu mà mình đã đọc ở đâu đó, nếu đột nhiên bạn thấy rằng cuộc sống mình thiếu mất một thứ gì, thì đó là lúc bạn phải đi tìm lại chính bản thân mình. Sau này mình nhận ra mình đã sống như một cỗ máy, hoàn toàn không có đam mê, không đích đến.
Để nói sơ qua về mình, mình tốt nghiệp Ngôn ngữ Trung của một trường đại học về xã hội có tiếng, từ lúc đi còn đi học mình đã nhận phiên dịch tự do, dạy thêm tiếng Trung. Ra trường mình được nhận ngay vào vị tri trợ lý cho một công ty xây dựng với mức lương không hề thấp. Nhưng càng đi nhiều, càng tiếp xúc nhiều, mình lại càng thấy mình ghét cuộc sống phồn hoa xô bồ. Vì tính chất công việc nên mình thường xuyên đi tới những nơi sang trọng, gặp những người có chức có quyền, nhưng mình không thể nào thích nghi được với môi trường này. Những buổi nói chuyện đó luôn diễn ra với tâm trạng trống rỗng, lạc lõng.
Mình đã cầm cự ở công ty này hơn 1 năm, chỉ vì mình phải cùng mẹ trả góp căn nhà hàng tháng. Nếu nghỉ việc rồi chẳng may thất nghiệp thì sẽ chẳng ai gánh món nợ này giúp mình. Bản thân mình thực sự cảm thấy con đường này không hề phù hợp nhưng lại không dám dừng lại để rẽ sang hướng khác.
Một ngày đẹp trời, mình đã viết đơn xin nghỉ việc trước sự ngỡ ngàng và lo lắng của mẹ. Mình quyết định theo đuổi nghề giáo viên. Thời còn đi học, mình thề sẽ chẳng bao giờ đi dạy, bởi vì mình tự thấy bản thân là một người thiếu kiên nhẫn. Nhưng đúng là trong cái khó ló cái khôn, vì phải kiếm tiền trang trải mà mình phải đi gia sư, nhận dạy thêm tại nhà. Học trò mình bảo cô giảng rất truyền cảm hứng, cô trong giờ dạy như toả ánh hào quang vậy :)))
Không biết từ lúc nào, mình làm việc một cách tràn đầy năng lượng. Phải chăng đây mới chính là công việc đáng ra mình nên theo đuổi từ lâu. Và không ngờ, quyết định nghỉ việc của mình là quyết định đúng đắn nhất mà trước giờ mình đã làm các bạn ạ. Mình không dám nói bây giờ mình đã thành công, bởi vì quy mô dạy học của mình vẫn còn nhỏ lẻ. Lúc trước mình nghĩ chỉ khi mình ký được hợp đồng lớn nào đó hay đem về cho công ty một công trình lớn nào đó thì đó mới gọi là thành tựu, chứ dạy học mãi cũng chỉ có vậy mà thôi. Nhưng mình đã lầm. Thực tế mình đã tìm được cảm giác thành tựu khi học trò của mình tiến bộ từng ngày, khi tụi nó cầm trên tay những tấm bằng HSK về khoe cô, và cả khi chúng nó nhắn tin cảm ơn mình đã giúp đỡ trong suốt thời gian học. Mình tìm thấy niềm vui mỗi ngày trong công việc mà trước đây mình không có đủ dũng cảm để thử sức.
Mình mong các bạn nếu đang vì một cái gì đó, bất kể là tiền hay tình cảm, chỉ cần thấy điều đó không làm mình vui mỗi ngày, không khiến bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn, thì hãy dũng cảm dừng lại và rẽ sang một hướng mới. Chúc các bạn ngày một hoàn thiện hơn

